Timyeuclub.Wap.Sh
Mozilla/5.0
[Uc Browser] [Opera Mini ]

Nụ hôn thoáng qua


- Tác giả: TimYeuClub
- Chuyên mục: Truyện Ma
- Lượt xem:


Điều đáng kinh ngạc là phía sau lưng cô vẫn là khu rừng cây lá rậm rạp của tự nhiên cây cối lặng lẽ chìm trong ánh trăng yên ả. Nơi cô đứng, chiếc cột mốc này giống như ranh giới phân chia hai thế giới hoàn toàn tách biệt nhau. Hạ Vy thực sự muốn quay về hướng đó mà bỏ chạy khỏi cảm giác kinh rợn mình vừa tưởng tượng ra, nhưng đáng sợ là bước chân của cô lại giống như mở rộng thêm khu rừng chết chóc – cứ bước một bước, khu rừng đen tối khô khốc đó lấn trải thêm một bước, như thể cô sẽ không bao giờ có thể thoát ra.

Hạ Vy lại quay đầu về hướng kia, chiếc cột mốc – ranh giới ban nãy đã cách cô khá xa, nhưng hai chân cô vẫn ngập trên một lớp lá dày mà khô khốc.

Cô mơ hồ đứng chết lặng bên một gốc cây lớn. Ánh trăng không biết từ khi nào đã bị bóng đêm đen kịt lấn át, dải ánh sáng duy nhất từ chiếc điện thoại trên tay Hạ Vy bỗng nhiên tắt phụt kéo theo cảm giác rợn người kinh hãi của cô. Đôi tay cũng trở nên run rẩy mà không ngừng bấm loạn phím, chỉ mong chiếc điện thoại có chút phản ứng gì đó hơn là việc cứ tắt ngủm, nhưng… mọi thứ dường như vô hiệu. Hạ Vy không dám ngẩng đầu khi tự cảm nhận thấy bóng tối mờ mịt đang bủa vây quanh mình, cảm giác có luồng khí nặng nề mà lạnh lạnh từ tận nơi hun hút nào đó cứ dần len lỏi tìm đến vây chặt lấy xung quanh cô. Việc không thể xác định được phương hướng cùng những tiếng động vang vọng giữa khoảng không âm u càng làm cho con người ta trở nên hoảng loạn bởi những liên tưởng đáng sợ.

Hạ Vy không dám nhích bước mà chỉ biết nắm chặt lấy vật cứng trong tay, cho đến khi bên tai cô vang lên một tiếng động lạ, giống như một chiếc chuông nhỏ đang rung lắc liên hồi. Cô chầm chậm quay sanh phải, nhịp tim phập phồng theo từng góc độ. Đúng là có một chiếc chuông, một chiếc chuông nhỏ xíu màu bạc sáng lấp lánh đang lắc rất nhanh và mạnh như có thể thôi miên bất cứ người nào nhìn vào nó. Quả chuông buông xuống từ một cái lắc bạc, còn cái lắc đó được đeo ở… cổ một bàn chân, một bàn chân trắng bệch đang treo lơ lửng ngang mặt của Hạ Vy…

“Aaa…aaaaa….”

Bất chợt bị đứng tim, Hạ Vy không kịp phản ứng gì, chỉ hét lên một tiếng, kinh hãi nhìn vào cái xác trắng toát đang treo cổ lơ lửng buông xuống từ cành cây phía trên đầu cô. Cùng lúc cái xác đột ngột rơi xuống ngay sát Hạ Vy, mặt cô kề sát với khuôn mặt bị che bởi lớp tóc dài rũ rượi của xác chết đó. Lập tức, còn chưa kịp định thần, hạ Vy có cảm giác vật gì đó lạnh buốt đang sờ soạm trên cổ mình. Cô không dám nhìn xuống cổ, nhưng lại thấy cái xác phía trước vươn cánh tay về phía cô, đồng thời lớp tóc mái bất giác lật tung……

Lần này Hạ Vy không để mình kịp thấy gương mặt kia, cô đã quay đầu chạy, dù biết có không thoát được khỏi đây cũng phải chạy về hướng đó…

Nhưng chạy không được bao xa, Hạ Vy liền lao sầm vào một thứ gì đó…

Một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc.

Một cảm giác va chạm cơ thể quen thuộc.

Một bàn tay nắm lấy tay cô vô cùng quen thuộc.

” Nhắm mắt vào! Không được chạy về lối đó!” – Một giọng nói trầm ấm cũng rất quen thuộc.

Người đó nắm chặt lấy tay cô kéo chạy ngược theo hướng về phía khu rừng, chạy thẳng lướt qua cái xác chết trắng bệch kia. Hạ Vy theo lời nhắm chặt mắt, để cho bàn tay lành lạnh đó dẫn mình chạy băng băng.

Nhưng trước đó cô đã chạy rất lâu, không còn nhiều sức lực nữa, dưới chân lại là lớp lá dày mấp mô, Hạ Vy bớt chợt bị khuỵu người xuống. Bàn tay nắm lấy tay cô cũng dừng lại theo…

“Hạ Vy…”

Hạ Vy!

Tiếng gọi này… Là anh!

Cô mở mắt, ngước nhìn gương mặt của anh. Đây là lần đầu tiên cô nhìn được nó – Rất thanh tú, rất đẹp, rất gần gũi dịu dàng, cũng rất nhợt nhạt và trầm lặng, giống như tưởng tượng của cô.

Gương mặt này… cuối cùng cô cũng có thể nhìn thấy…

Cô ngẩn ngơ nhìn mãi gương mặt của anh, muốn ghi nhớ nó, khắc sâu nó, để nếu như rời khỏi giấc mơ, cô sẽ có thể đi tìm anh, anh sẽ ở một nơi nào đó…

“Em đã thấy anh rồi!”

Gương mặt anh không hề mang biểu cảm, phảng phất hơi lạnh nhưng cô vẫn có cảm giác yên bình.Anh đưa tay nhẹ vuốt tóc cô:

” Lẽ ra em không nên tới đây…”

Tới đây? Vậy không phải cô đang mơ sao?

Hạ Vy lại lên tiếng hỏi anh, câu hỏi mà cô hôm nào cũng đặt ra nhưng chưa bao giờ nghe được lời đáp. Mỗi lần cô hỏi câu này, anh đều biến mất, cô đều tỉnh mộng…

” Anh…là ai thế?”

Cô hắng lòng chờ đợi câu trả lời.

Anh chợt sững lại, bàn tay đang vuốt tóc cô từ từ buông xuống, tan biến trong không trung – anh lại biến mất giống như bao lần khác,mờ dần đi trong tiếng hú mơ hồ…

***

Tiếng hú rền rã vang lên rồi mọi âm thanh dần dần tan biến. Ánh sáng lờ mờ hiện hữu, có lẽ trời đã sáng, có lẽ đã là ban ngày, nhưng cả khu rừng vẫn âm u một màu nâu đen chết chóc. Ánh mặt trời dường như cũng không thể len lỏi qua những tán cây lá xếp thành tầng tầng lớp lớp kia.

Hạ Vy đang ngồi giữa lớp lá khô, ngẩn ngơ nhì vào khoảng không trước mặt. Anh đã biến mất, nhưng cô thì vẫn chưa hè tỉnh hỏi cơn mộng. Đã bao lần cô chỉ muốn bước vào cơn mộng ấy, không cần tỉnh lại, để tìm anh, để được ở bên anh. Nhưng lúc này, cô biết mình cần phải nhanh chóng rời khỏi.

Cô đứng thẳng người, đi về hướng có ánh sáng. Tất cả lúc này lại im lặng, chỉ có tiếng roàn roạt của lá khô chuyển động theo bước chân.

Đi mãi, trước mặt cô cũng hiện ra ánh mặt trời rực rỡ, màu xanh mướt của khu rừng tự nhiên. Hạ Vy không dừng bước, cô cứ thế tiến lên dù biết là vô vọng, dù biết là không thể thoát ra được khi mà phía trước ngày càng tối tăm, cây cối theo bước chân dần dần trở nên khô khốc. Cho tới khi có tiếng gọi.

“Hạ Vy…”

Hạ Vy!

… Là anh!

” Hạ Vy…” – Cô quay đầu chạy về phía có tiếng gọi trầm ấm quen thuộc của anh. Sự hiện hữu của anh dường như khiến cô tạm quên đi sợ hãi.

Cô cứ chạy chầm chậm hướng theo một tiếng gọi mơ hồ, đi rất sâu, rất sâu, đến một nơi tối tăm hun hút, tiếng gọi dịu dàng của anh đã kề sát bên tai.

” Hạ Vy…”

Cô dừng bước, ngồi xuống một gốc cây đen sọm kì quái ở đó, chờ đợi sự xuất hiện của anh. Xung quanh cô lại bắt đầu vang lên những âm thanh rờn rợn, một cơn gió ớn lạnh rít qua làm lá trên mặt đất nhấp nhổm, cành cây lay động, xa xa một vài bóng trắng trắng qua lại dập dờn…

Tiếng thở nặng trĩu già cỗi mang cảm giác mút mát đói khát mỗi lúc một gần. Trong bóng tối đen kịt từ tất cả các phía xung quang đều lốm đốm những con mắt trắng dã lồng lộn, tròng mắt nhung nhúc những cộm kí sinh vật oằn oại kin tởm. Những cái xác ma nữ trắng toát như Hạ Vy đã từng thấy từ từ thò đầu tóc xõa xượi ra khỏi màn đen, chống tay bò trên mặt đất có vẻ hướng về phía cô.

Hạ Vy run rẩy co dúm người dán chặt lưng vào gốc cây, cô không thể chạy trốn đi hướng nào khác, tay cô vơ lấy một cành cây lớn ngay bên cạnh, nắm thật chặt như vừa cố trấn tĩnh vừa nghĩ cách thoát khỏi một cơn ác mộng.
Chuyển đến trang:
Bạch Phát Ma Nữ Rừng Ma Nới
Ánh Mắt Ma Quái
Nụ hôn thoáng qua
ror.xml|sitemap.xml|urllist.txt
free auto backlink,  Auto Backlinks, autohits, autosurf HitLeap - Traffic Exchange Network
SEO - Tag Wap
Từ Khóa google :
0.000120s. Total load: 0.000197

Duck hunt