Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Timyeuclub.Wap.Sh
Mozilla/5.0
[Uc Browser] [Opera Mini ]

Mùa đông ngọt ngào


- Tác giả: Hà Chính
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Lượt xem:

sưởi ấm tay chị để trong quầy tính
tiền, trên đó là tấm thiệp chị ghi nắn
nót.
"Phải biết giữ ấm mình để thi
thoảng chị còn nhờ trông giùm ca
của chị nữa chứ, Kay ha!"
Buổi chiều, tôi đến trường và nhận
kết quả bài kiểm tra tiếng Tây Ban
Nha cuối tuần trước. Điểm của tôi
nằm gần cuối danh sách, sắp xếp
theo thứ tự cao thấp của diểm. Tôi
được gọi vào phòng giáo viên, thầy
cảnh báo nếu tôi không vượt qua kì
thi lại vào tuần sau, tôi sẽ phải học
lại môn này.
"Em phải nhớ đây không phải kì thi
kiểm tra kiến thức. Đề bài không
yêu cầu em trả lời câu hỏi dựa trên
ý kiên cá nhân. Bài kiểm tra được
đưa ra để đánh giá khả năng nghe
và hiểu những gì đoạn băng nói,
hiểu không?"
Tôi lững thững đi bộ về lớp trong
trạng thái buồn và thất vọng với
chính bản thân mình. Mấy đứa cùng
lớp biết chuyện, mang đến cho tôi
vài cuốn sách hữu ích chúng nó
không
cần dùng đến nữa. Đứa nào cũng
bảo, nếu cần sự giúp đỡ cứ gọi.
Tôi bắt đầu thấy mệt mỏi trước
đống bài tập của môn Chứng khoán.
"Relax" bằng cách mở máy tính, vào
FB của vài đứa bạn và người quen
để biết mọi người vẫn ổn. Trang chủ
hiện ra một loạt cập nhật từ Min,
đứa em gái của tôi ơ nha. Hết tụ tập
ở quán cà phê lại đến pạc-ti ở
trường học.
Tôi thở dài.
"Trong khi đó, mình vẫn mệt nhoài
học tập và làm việc như thế này"
Kye, bạn phòng bên gõ cửa, nó sẽ
nấu mì tôm cho bữa khuya, hỏi tôi
có muốn ăn cùng không. Tôi bỏ lại
FB lẫn đống bài tập khó nhằn, theo
Kye đi xuống dưới nhà. Hai đứa hì
hụi nấu nướng, vừa ăn mì vừa trò
chuyện. Kye bảo.
"May nhờ có Kay, tớ mới hết buồn
ngủ đấy! Giờ thì về phòng và tiếp
tục chiến đấu nào!"
Giật mình, hóa ra ai cũng đang phải
cố gắng, đâu chỉ riêng mình.
Đêm đó, tôi ngồi làm bài tập đến
gần hai giờ sáng. Tôi gấp sách vở lại,
cũng là lúc cơn buồn ngủ ập đến. Tôi
nhắn tin chúc Mic ngủ ngon, biết
chắc giờ này cậu ây còn đang miệt
mài bên laptop. Mic làm thêm cho
một công ty công nghệ ở đây, dù học
bổng toàn phần và bố mẹ Mic dư
sức chu cấp những gì cậu ấy cần.
Cuộc đời cứ kỳ lạ sao sao!?!
Cuối tháng, nhận được lương làm
thêm ở gian hàng đồ thể thao, tôi
nhớ ngay đến cửa hàng cà phê trên
phố. Gần một tháng qua, thi thoảng
những lúc buồn ngủ, tôi lại đẩy của
kính, bước vào, gọi một cốc cà phê
chờ và luôn mỉm cười khi anh phục
vụ nói luôn còn một phần miễn phí
dành cho tôi. Đã đến lúc tôi tự trả
tiền cốc cà phê của mình, và mua
thêm một cốc cho người nào đó
khác, cả nhân viên phục vụ và nhân
viên thu ngân đều tỏ ra lúng túng
khi tôi đề nghị trả tiền hai cốc cà
phê, một cho tôi, một cho cốc cà phê
chờ. Phát hiện ra điều gì đó "khả
nghi", tôi liền gặng hỏi và biết được
cả một câu chuyện phía sau những
cốc cà phê miễn phí ấy.
Tôi bấm số gọi Mic, cậu ấy đang ở
bệnh viện. Tôi quyết định đi bộ
sang đó, chừng bốn bến xe buýt.
Tuyết đã ngừng rơi, nhưng trời vẫn
hơi lạnh. Đột nhiên, tôi muốn đi bộ,
để tự sưởi ấm mình va nghĩ về điều
Mic đã làm. Cậu ấy đã nghĩ ra ý
tưởng đó từ lúc nào nhỉ? Ý tưởng về
"suspended coffee", ý tưởng nhờ
nhân viên cửa hàng cà phê "đóng
kịch" để khiến tôi hoàn toàn tin
tưởng rằng đó là những cốc cà phê
miễn phí do người khác mua và để
lại. Trong khi, "người khác" ấy luôn
chỉ là Mic. Tôi nghĩ, mình nợ cậu ấy
một lời cảm ơn.
Điện thoại trong túi đột nhiên rung
nhẹ. Là Min, con bé nhắn tin cho tôi
thông báo vừa nhận được tháng
lương đầu tiên. Nó làm nhân viên
PR, tổ chức sự kiện cho một công ty
truyền thông lớn của thành phố,
thường xuyên gặp gỡ mọi người, đến
các trương đại học để tổ chức
chương trình cho sinh viên.
"Em đã có thể tự kiếm ra tiền. Kay
không cần lo cho em nhiều đâu,
hehe!"
Tôi thấy thương nó nhiều kinh
khủng, thương cho những cố gắng
âm thầm của nó, thương cho sự
quan tâm lặng thầm nó dành cho
tôi.
Có lẽ, mắt tôi đã ươn ướt lúc tôi đến
bệnh viện tìm Mic. Cậu ấy lo lắng
hỏi tôi có đau ở đâu không. Tôi lắc
đầu, rồi ngồi nghe cậu ấy hát. Chúng
tôi đi bộ từ bệnh viện về trung tâm
thành phố, những hạt tuyết bé xíu
và mong manh rơi xuống. Mic trùm
chiếc mũ len của cậu ấy lên đầu tôi,
ấm vô cùng. Mic luôn quan tâm
người khác như thế, chẳng nghĩ ngợi
nhiều. Như cách cậu ấy đến đàn và
hát cho những đứa trẻ trong viện,
như cách cậu ấy mua cà phê cho tôi
rất nhiều lần.
Lúc tôi khoe mới nhận lương, Mic
vờ khản tiếng, nói hát nhiều nên
khô cổ họng quá, hỏi tôi có thể mua
cho cậu ấy thứ gì thật ngon để tẩm
bổ được không. Tôi bật cười, những
làn khói trắng xóa lan tỏa trong
không khí, như một điều gì đó thật
êm đềm vừa chớm nở trong tôi.
Hình như ở đâu, người ta cũng quan
tâm và thương yêu nhau nhiều như
thế. Theo một cách nào đó, lặng lẽ
và chậm rág
Ảnh minh họa
Chuyển đến trang:
Điều kì diệu trong hộp diêm
Em không muốn kể về anh bằng thì quá khứ
Sự thông minh chết tiệt
Hễ đi là đến
Mùa đông ngọt ngào
ror.xml|sitemap.xml|urllist.txt
free auto backlink,  Auto Backlinks, autohits, autosurf HitLeap - Traffic Exchange Network
SEO - Tag Wap
Từ Khóa google :
0.000368s. Total load: 0.000536